Mây trời thì thầm nơi rẻo cao
Ở P’apiu, mỗi khi mặt trời ngả tây là một lần thiên nhiên khoác lên một màu áo khác, như thể rừng đang thầm thì vẽ lại bầu trời bằng chính tâm tư của mình. Có lúc nắng e ấp như một lời tỏ tình thẹn thùng, có khi rực rỡ như đoạn cao trào của một bản tình ca mùa hạ. Dù là lần đầu hay lần thứ bao nhiêu, ánh chiều tại P’apiu luôn đem lại cho ta nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau rất thi vị và rất riêng.

Xúc cảm của ánh chiều trải nhẹ qua P’apiu
Sau cơn mưa, khi rừng còn ướt, lá vẫn giữ lại giọt nước cuối cùng chưa kịp rơi, bầu trời như dịu đi. Hoàng hôn lặng lẽ hiện ra trong một lớp sương mờ, mang theo sắc tím phai. Màu tím ấy in dấu trên hiên villa ánh sáng mỏng manh khiến không gian trở nên thơ hơn. Mọi chuyển động dường như nhẹ nhàng như sợ làm tan khoảnh khắc mộng mơ đang diễn ra. Và… ai đã từng bắt gặp hoàng hôn ấy, trong cái se lạnh của mưa vừa dứt, trong cái tĩnh lặng của lối thổ cẩm, hẳn sẽ hiểu cảm giác lòng chùng xuống như đang được chạm tới một điều gì đó rất thật, rất gần, và rất người.

Những ngày trời cao và trong, P’apiu trở nên yêu kiều hơn bởi sắc hồng nhạt của hoàng hôn. Ánh sáng chiều nhẹ nhàng phủ lớp hồng lên tán lá, mang theo mùi gỗ, mùi trà, mùi cỏ dại dịu nhẹ. Sắc hồng len lỏi qua làn mây mỏng trôi chậm từng giây, từng phút để ta có đủ thời gian ngước lên, để lắng nghe khoảng lặng dịu dàng giữa người và thiên nhiên. Trong khoảnh khắc ấy, lồng ngực như được mở rộng đón lấy bầu không khí ngọt ngào của ánh sáng hồng thanh khiết và mong manh, khiến lòng ta cảm nhận được thiên nhiên đang bày tỏ lời yêu thương với người.

Rồi có những chiều nắng nhuộm vàng đỉnh Yolo Mount, gió thổi vừa đủ và màu trời khi chiều xuống ngả sắc cam, nhẹ mà khô, mơn man qua từng ngọn cỏ, rặng cây phía xa thấm dần sắc cam, lướt qua mái tóc và thổi qua tấm vải linen. Ta cảm nhận được thiên nhiên đang chuyển động chậm lại, giữa sắc cam đang loang dần xuống P’apiu, sự tĩnh lặng trở nên quý giá như một cái ôm không lời. Tại P’apiu, hoàng hôn ngày nắng mang trong mình sự sống căng đầy trước khi đêm tràn tới. Tất cả như đang bước vào một khung cảnh cổ tích không cần lời kể: thực mà mơ, mạnh mẽ mà vẫn đầy xúc cảm.

Khi hoàng hôn chạm vào lòng người
P’apiu cảm nhận hoàng hôn qua từng ngày, từng khoảnh khắc bằng những cái chạm rất khẽ nhưng đầy xúc cảm. Tại Yolo Mount, những buổi trà chiều bên hiên gỗ, giữa tiếng gió xào xạc và mùi nắng cuối ngày còn đọng trên tách sứ ấm tay, khiến người ta chỉ cần ngồi đó, lặng yên, để lòng tự chạm vào sự thảnh thơi. Dọc con đường thổ cẩm uốn lượn, nắng chiều rơi nghiêng, ánh lên những hoa văn thủ công được dệt bằng ánh sáng, bằng sự tỉ mỉ và cẩn thận của P’apiu.

Mỗi sắc hoàng hôn ở P’apiu như một hơi thở nhẹ của miền đất phía mây, chạm khẽ vào tâm hồn những vị khách ghé qua. Có ngày trầm lắng với nghĩ suy, có ngày thơ thẩn với tình yêu đôi lứa và có ngày lại sống động như truyện cổ tích. Mặt trời chầm chậm khuất sau đỉnh núi phía tây, dù khi ướt mưa hay khi nắng căng tràn, đều là lúc thời gian dường như tan ra, chỉ còn lại người và thiên nhiên, ngồi bên nhau như hai người tri kỷ lâu ngày gặp lại. Chẳng lời nào, nhưng lại thấy mình được thấu hiểu đến lạ.